Latest topics | » one wish thang 6/2010Mon Jun 28, 2010 6:35 pm by HoaKyLan » Những cô nàng quá tự tin vào... nhan sắcFri Jun 11, 2010 3:39 pm by sungrass7» "Tử vong do tiết canh vì... không biết cách ăn"!Fri Jun 11, 2010 3:28 pm by sungrass7» Hãy chiêm ngưỡng các tư thế chụp hình này...Fri Jun 11, 2010 3:20 pm by sungrass7» kẾT bẠn tÝ nkÁ...!!!~ =))Fri Jun 11, 2010 2:33 pm by admin» Đánh nGười kô tHương TiếcFri Jun 11, 2010 2:24 pm by [Đ]ức_[K]uTe» Cách đăng nhập chat boxFri Jun 11, 2010 2:18 pm by admin» Plugins Super Auto Kiếm Tkế mỚi nkất...!!!~Fri Jun 11, 2010 2:17 pm by [Đ]ức_[K]uTe» MU DOCTON CHÍNH THỨC OPEN ngày 12/6/2010Fri Jun 11, 2010 1:12 pm by admin» [Mu Máu và Cát] 1 Game 3D Online Open 14h.6/6/2010 chơi và trải nghiệmFri Jun 11, 2010 1:10 pm by admin» zippo tricks ( Đẳng cấp là ở đây)Fri Jun 11, 2010 1:06 pm by admin» Thái trinh cô bé tài năng hát hay nèFri Jun 11, 2010 12:55 pm by admin» Linkin parkFri Jun 11, 2010 12:52 pm by admin» [Sưu Tầm] 10 cách “mang” chàng đến gầnFri Jun 11, 2010 12:39 pm by admin» [Sưu Tầm] Thuốc 'thử'... con traiFri Jun 11, 2010 12:36 pm by admin» [Sưu Tầm]99 cách xử trí gây cảm tình đối với phụ nữFri Jun 11, 2010 12:34 pm by admin» [Sưu Tầm] 25 cách làm cho phái nữ rung động con timFri Jun 11, 2010 12:33 pm by admin» Chú ý khi viết bài tại BOX nàyFri Jun 11, 2010 12:32 pm by admin» [Thư Tình] CHỮ KÝFri Jun 11, 2010 12:24 pm by admin» [Thơ] Duyên kiếp tình yêuFri Jun 11, 2010 12:17 pm by admin |
May 2024 | Mon | Tue | Wed | Thu | Fri | Sat | Sun |
---|
| | 1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 | 22 | 23 | 24 | 25 | 26 | 27 | 28 | 29 | 30 | 31 | | | Calendar |
|
Thống Kê | Hiện có 1 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 1 Khách viếng thăm
Không
Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 10 người, vào ngày Thu Jul 05, 2012 10:37 pm
|
| | Ngoại ơi, xin nán lại đợi con về | |
| | Tác giả | Thông điệp |
---|
K.A.U.T Moderator
Tổng số bài gửi : 9 Join date : 09/06/2010
| Tiêu đề: Ngoại ơi, xin nán lại đợi con về Thu Jun 10, 2010 8:37 pm | |
| Nhẹ nhàng, dí dỏm và thông minh là những gì tôi cảm nhận được từ phạm nhân Trần Quốc Khánh. Điều đó khiến tôi bất ngờ khi biết Khánh phải lĩnh án chung thân vì tội giết người. Và lại càng bất ngờ hơn khi hiểu nguyên nhân dẫn tới những hành động nông nổi và điên cuồng đó. Tất cả được bắt đầu bằng một sự việc quá nhỏ nhoi...
Nguồn cơn từ chiếc chén bẩn
Trước khi vướng vào vòng tù tội, Khánh là sinh viên năm thứ 3, khoa Kiến trúc của Trường Đại học Mở Hà Nội. Vì gia cảnh éo le, bố mẹ bỏ nhau mà bỏ luôn cả khánh nên từ nhỏ Khánh sống cùng bà ngoại. Thương cháu thiệt thòi nên bà đã gắng sức nuôi Khánh ăn học bằng người. Và không phụ lòng của bà, Khánh đã thi đỗ được vào đại học. Dù có hoàn cảnh khó khăn nhưng với ý chí vươn lên, Khánh vẫn gắng sức học hành tới nơi tới chốn bằng việc làm thêm đủ nghề để kiếm sống.
Ngày 5-1-2004 Trần Quốc Khánh được nhận vào Câu lạc bộ Khiêu vũ trên đường Tăng Bạt Hổ (Hà Nội). Trước đó Khánh đã kinh qua rất nhiều công việc nhưng công việc nào Khánh cũng chỉ làm được trong thời gian ngắn vì nó luôn chồng chéo lên lịch học của Khánh. Nay xin được việc làm ban đêm nên Khánh rất vui, và tâm niệm sẽ cố gắng làm thật tốt để duy trì công việc lâu dài.
Ngày 12-1-2004, Khánh đang làm việc trong quầy bar thì anh Đặng Tiến Trung là nhân viên chạy bàn đến xin nước uống. Thấy chén bẩn, anh Trung chê: “Sao chúng mày để cốc chén bẩn thế?”. Hiệp cũng là nhân viên chạy bàn chạy tới nói với Khánh: “Đ. mẹ, tao mà là tổ trưởng, tao phạt mỗi đứa 50 nghìn vì tội để cốc chén bẩn”. Dù tức nhưng Khánh vẫn không nói gì và tiếp tục làm việc. Lát sau khi Khánh bê một két vỏ bia đi qua anh Đặng Tiến Trung, Đinh Công Hiệp và vài người khác nữa đang tụ tập, Khánh nói: “Lần sau, nếu có chuyện gì thì nói thẳng với tổ trưởng đừng nói kiểu thế”. Nghe vậy Trung gây gổ: “Nói thế thì làm sao?”.Tiếp đó Đinh Công Hiệp chửi: “ Cút mẹ mày đi, thích khệnh à?”. Lần này Khánh bỏ đi mà không nói thêm lời nào.
Nghĩ là, kiểu gì Trung, Hiệp cũng sẽ tiếp tục gây sự với mình nên khi vắt cam cho khách, Khánh đã giấu con dao gọt hoa quả vào túi quần và tiếp tục làm việc bình thường.
23h, câu lạc bộ khiêu vũ đóng cửa, trong khi mọi người đang họp để rút kinh nghiệm thì Khánh ra trước cổng vườn hoa và đứng chờ Trung, Hiệp ra để nói về mâu thuẫn. Đến 1h30’ phút ngày 13-1-2004 nhóm đó ra, Khánh bước lên trước mặt và nói: “Các anh thích côn đồ à?”. Nói rồi 2 bên xô xát và khánh rút dao ra đâm Hiệp. Thấy vậy, Trung nhảy vào đạp Khánh khiến Khánh lảo đảo. Lấy lại được thăng bằng Khánh quay lại và lần này Khánh đâm trúng mạng sườn Trung và Trung khuỵu ngã. Như một kẻ săn mồi khát máu, Khánh lại tiếp tục quay lại đâm Hiệp. Vì vết dao đâm trúng tim mà Hiệp đã chết ngay tại chỗ còn Trung thì bị thương nặng. Ngay sau khi gây án biết chốn cũng không thoát nên Khánh đã tới Công an quận Hai Bà Trưng đầu thú.
Tiếc những dự định chưa thành
Khánh nói, ngay cả khi đã đi đầu thú và đã bị giam giữ ở Công an quận Hai Bà Trưng 2 ngày nhưng Khánh vẫn không biết Hiệp đã chết. Chỉ khi Công an quận thấy chữ Khánh đẹp, bảo khánh chép hồ sơ cho những người tham gia trong vụ ẩu đả đó. Đến lượt hồ sơ mình, đọc lướt qua thấy “Khởi tố vì tội giết người”, lúc này Khánh mới biết mình đã giết người. Một cảm giác ơn lạnh chạy dọc sống lưng, mồ hôi tứa ra ướt đầm áo. Và Khánh hiểu, cuộc đời mình coi như đã chấm hết từ đây.
Một năm bị giam giữ trong Trại giam Hỏa Lò, hơn ai hết, Khánh hiểu thế nào là mất tự do, thế nào là cái giá phải trả cho sự nông nổi. Tự tay gạt bỏ tương lai, tự tay ném phăng cái quyền tự do tối thiểu của một công dân để giờ này ngồi gặm nhấm những nỗi đau…
Điều dau dứt nhất của Khánh là chưa làm được điều gì để báo đáp công ơn dưỡng dục của bà ngoại. Bà ngoại muốn cuộc đời của Khánh phải được sung sướng, và việc đỗ vào đại học cũng là một cách để Khánh báo đáp phần nào công ơn nuôi dưỡng của bà. Khánh đặt mục tiêu là năm 30 tuổi sẽ mua hoặc thuê được một căn nhà tử tế cho bà ở. Nhưng giấc mơ chưa thành thì Khánh đã phải ngồi bóc lịch tại nhà đá. Khi tòa phê chuẩn Khánh lĩnh án tù chung thân, trước khi bị đưa lên xe cảnh sát, bà ngoại vẫn cố với nói với Khánh rằng: “Con ơi, cố lên! Bà đợi con”. Dù đã cố gắng cầm lòng nhưng khi nghe bà nói thế Khánh đã khóc nức nở. Càng thương bà, Khánh càng giận mình nông nổi. Hối hận giờ cũng là quá muộn nhưng Khánh vẫn luôn cố gắng cải tạo thật tốt để mong có ngày được trở về gặp bà.
Bà ngoại của Khánh, dù đã tuổi cao sức yếu nhưng vẫn nhờ cậu của Khánh đưa vào tân Trại 5, Thanh Hóa để thăm Khánh. Nhìn bà ngoại lọm khọm chống gậy vào thăm mình, Khánh như đứt từng khúc ruột. Nhìn thấy Khánh bà chỉ biết khóc. Bà nói bà thương Khánh mà chẳng giúp gì được. Chỉ mong Khánh cải tạo thật tốt để sớm về với bà. Bà cháu sẽ nương tựa nhau mà sống. Cách đây không lâu, cậu của Khánh đã gọi điện và thông báo cho Khánh là bà bị tai biến mạch máu não và không đi lại được nữa.Khi Khánh nhờ cậu đưa điện thoại cho bà, nói chuyện với bà nhưng bà chỉ có thể đáp lại Khánh bằng những tiếng ú ớ yếu ớt.
Cả đêm hôm đó và những hôm sau Khánh đã không sao ngủ được vì nghĩ rằng, cơ hội để chăm sóc cho bà ngày càng trở nên xa vời. Nỗi sợ lớn nhất của Khánh là một ngày bà trút hơi thở cuối cùng mà không có Khánh bên cạnh. Chỉ nghĩ tới điều ấy thôi là lòng Khánh lại như bị ai sát muối. Mỗi lần nhớ bà chất ngất, Khánh lại mang bút và giấy để vẽ chân dung người bà yêu quý. Mỗi lần vẽ là mỗi lần nước mắt Khánh rơi lã chã. Những ký ức về bà ngoại hiện rõ mồn một. Nhớ hồi bé, có lần Khánh bị ngã gãy chân, phải bó bột nên không thể tự đi học được. Hằng ngày bà phải cõng Khánh trên lưng đi bộ tới trường. Đến được lớp Khánh học, bà ngồi thở hắt ra. Từng giọt, từng giọt mồ hôi lăn dài trên chán bà. Đưa được Khánh vào lớp, bà lại lụi cụi ra về.
Giá như Khánh đừng nông nổi, đừng hành động thiếu suy nghĩ như thế thì có lẽ giờ này những dự định của Khánh đã trở thành hiện thực. Không chừng Khánh đã thuê được một căn nhà khang trang để 2 bà cháu ở mà không cần nhờ tới cậu mợ của khánh nữa. Bằng tuổi Khánh, nhiều người đã lập gia đình và sinh con đẻ cái, còn Khánh thì chưa từng có một mảnh tình vắt vai. Hỏi vì sao thì Khánh bảo vì nhà nghèo và phải lo cho ngoại nữa nên không dám yêu ai. Vậy mà giờ đây chẳng những Khánh không lo được cho bà của mình mà còn khiến bà vì Khánh mà đổ bệnh nặng.
Vẫn biết rằng Khánh xứng đáng phải trả giá đắt cho việc làm của mình, nhưng không hiểu sao tôi vẫn tiếc cho Khánh rất nhiều. Giá như Khánh đừng hành động nông nổi như thế thì đời Khánh đã khác. Hy vọng với sự ăn năn và cải tạo tích cực trong tù, Khánh sẽ sớm được trở về đoàn tụ với bà – người thân nhất trên cõi đời. Và để có cơ hội chăm sóc bà trong những ngày tháng cuối đời…. | |
| | | | Ngoại ơi, xin nán lại đợi con về | |
|
Trang 1 trong tổng số 1 trang | |
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |